Đây là nơi mà đôi lúc có người cũng không cần bước chân tới. Bao phủ xung quanh không gì khác ngoài một màu trắng chẳng một lối ra. Đây có lẽ là lần cuối cùng, tôi vô vọng nhìn mọi thứ kết thúc trong sự tĩnh mịch và yên ắng. Tôi cố gắng giữ chặt thứ ấy thật sâu bên trong, ngăn cản mọi điều có thể làm thứ ấy thức giấc.
Nhưng đêm hôm nay mờ mịt, ánh trăng chẳng rõ mà ánh đèn cuối cùng từ nhà bên cũng đã tắt. Tôi ngâm mình vào bóng tối, để thứ ấy ngày càng rộng ra. Để nó bao bọc lấy tôi, nơi con tim đã mong mỏi một nhịp đập, nơi ý thức cứ tìm mãi về một lần nhớ, nơi đôi mắt cứ hướng mãi về nơi của ngày mai.
Môi chẳng thể hé, đôi mắt cũng bị lệ hoen. Tôi đã hét thật to vào khoảng không vô định đó, nhưng tôi chẳng nhận được gì cả. Tôi chẳng biết ai, điều gì và thứ gì đang chờ mình ở phía trước, cũng như cũng chẳng thể nhớ được điều gì đã bị chính tôi bỏ lại phía sau. Dù là tương lai hay là ký ức, dù là hạnh phúc hay là đau thương, dù cho cuối cùng là trắng hay là đen, mọi thứ rốt cuộc bây giờ cũng là vô nghĩa.
Mai sẽ vẫn là một ngày mới, vẫn luôn như vậy. Tôi vẫn luôn hướng về nơi ngày mai bắt đầu, nơi tôi có thể phủ nhận bản thân của tối hôm ấy mình đã nhu nhược như thế nào, đã bị thứ ấy hành hạ ra sau. Tôi không biết, và cũng sẽ không tìm hiểu. Chỉ là trong cái đêm ấy, tôi đã chẳng thể nhìn thấy ai, cũng chẳng thể nghe thấy thứ gì.
Mọi thứ lúc đó, gần như chẳng còn gì cả.