Cover image for Đêm giằng co

Đêm giằng co

Khi mọi thứ dần chìm vào đêm, thế giới trở nên đen đặc đúng như bản chất của nó. Trên cánh đồng mênh mông, tiếng hú kéo dài như ai oán, tiếng côn trùng rên rỉ não nề, tiếng cỏ khô xào xạc, tất cả vang vọng, tán loạn rồi hòa lẫn vào nhau trong cái đêm tĩnh mịch. Những tán cây đen sẫm, chẳng còn ánh xanh của buổi chiều vừa qua, giờ chỉ còn lay động lờ mờ trong gió. Và trên đại lộ dài dằng dặc, không một bóng người, chỉ một cái bóng lẻ loi, vật vờ trong đêm, lê bước lang thang như muốn tìm về chốn cũ.

Xa hơn, giữa rừng thưa xác xơ lá, một căn nhà cũ dường như đã ẩn mình trong bóng tối quá lâu. Cánh cửa khép chặt, nhưng gió từ những vùng xa vẫn đập mạnh vào từng tấm ván, như thể muốn xuyên thủng sự im lặng mà căn nhà đang cố níu giữ. Tiếng gió thét gào, dồn dập và dữ dội, tưởng chừng có thể xô đổ cả nơi này. Nhưng bên trong là khoảng trống rỗng đến đáng sợ: không còn tiếng lá, chẳng còn tiếng côn trùng. Giữa tháng bảy, cái lạnh phủ khắp, lạnh đến cả con tim mà căn nhà dường như muốn giấu đi.

Bên trong, mọi vật gần như tan rã. Hay đúng hơn, chẳng còn gì đủ nguyên vẹn để mà đổ vỡ nữa. Mái ngói nứt toác, sàn nhà đổ sập, bốn bức tường phủ đầy vết ố khô loang lổ. Những tấm màn rách rưới bị cuốn tung trong từng cơn gió len lỏi qua kẽ hở, kéo theo âm thanh giằng co vỡ vụn bị gió cuốn đi, mang theo cả những mảnh ký ức rệu rã.
Ngoài kia, cơn bão đang lớn dần, dọa cuốn sạch mọi thứ.

Trong góc tối, có một chiếc gương vỡ treo hờ trên tường, bên cạnh những vệt ố và những tấm hình đã quá cũ. Trên ấy có những gương mặt rất ấm áp, có những nụ cười thật hạnh phúc, có cả những dòng ghi chú về những kỷ niệm tưởng chừng như mới hôm qua. Nhưng sau bao năm tháng, những nụ cười dù từng rực rỡ đến đâu cũng chẳng thể giữ cho những tấm hình này nguyên vẹn. Đôi khi người ta cứ nghĩ rằng những kỷ niệm ấy sẽ ở lại thật lâu, thật sâu, nhưng rồi chúng cũng dần rời bỏ ta, chẳng vì điều gì cả, chỉ bởi chúng không còn lý do nào để tồn tại. Chiếc gương rồi cũng rơi xuống, vì căn nhà chẳng thể chống lại cơn bão đang giận dữ ngoài kia. Từng mảnh gương vỡ vụn phản chiếu những vệt sáng lờ mờ, nhưng rồi cũng tắt. Vì nó đã vỡ rồi.

Ngoài kia, gió vẫn gào thét. Sau cơn giông, bão lớn tràn đến. Sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm lại mình giữa cánh đồng mênh mông ấy, nơi tôi từng đứng rất lâu, chỉ để hình dung về vài điều mà chính bản thân tôi cũng chẳng còn biết liệu chúng có còn quan trọng hay không. Thật ra, suy cho cùng, tôi cũng không chắc mình đã từng đến nơi này chưa. Dường như có, dường như không.
Nếu là không, thì có lẽ bởi nơi đây đã chẳng còn hình bóng của cả hai vào năm ấy nữa.


More posts

Từ hoàng hôn

Dưới chiều hoàng hôn không còn bao nhiêu hạt nắng, cái bóng dài ngả về phía xa, ngược nơi mặt trời đang dần tắt

Fine China - Lana Del Rey

Em đã từng lộng lẫy vào ngày cưới của chúng mình, cái ngày mà hạnh phúc hòa cùng nắng mai.