Nếu một mai thế giới này tan biến, tên em có lẽ cũng sẽ phai nhoà.
Nhoà đi trên nền trời xanh ngắt, lụi tàn theo cơn gió cuốn trôi.
Em đã mơ về một chú sơn ca, em cố nhặt lên chiếc lồng vừa rơi khỏi thân nó.
Như nhặt lấy mảnh ký ức cuối cùng, bỏ lại ngày mai ở phía sau.
Và anh, hãy nhắm mắt lại. Hãy nhớ lần cuối anh thấy ánh trăng đêm nay.
Hãy nhớ gọi tên em... trước khi màn đêm này tan vỡ.
Em có mơ về những đoá hoa ngọt ngào. Rồi chìm đắm, giam mình trong mùi hương đã từng mê hoặc em.
Giờ chẳng còn giọng nói, cũng chẳng còn ngôn từ đã từng tha thiết.
Tất cả đều bỏ lại phía sau.
Có những giấc mơ em không bao giờ muốn tỉnh lại.
Cứ để em chìm vào quá khứ vĩnh viễn, cứ để ánh trăng theo em suốt giấc mơ này.
Một giấc mơ... không hồi kết.
