Đêm giằng co

Khi mọi thứ dần về đêm, tất cả trở nên tối đen đúng với những gì mà chúng đang có. Trên những cánh đồng rộng thênh thang, tiếng hú dai dẳng như ai oán, tiếng côn trùng kêu não nề, tiếng những bụi cỏ xào xạc kéo dài và hoà vào nhau trong đêm dài tĩnh mịch. Những tán lá trên cành cây trở nên tối đen, không thể nhìn thấy được màu xanh lúc mà chúng vẫy mình trong những cơn gió bạt ngàn. Và trên đại lộ dài dằng dặc chẳng thấy một bóng người, chỉ còn lại một cái bóng ẩn mình trong màn đêm, vật vờ rải mình trở về nơi mà nó đã từng xuất phát.

Căn nhà ẩn thật sâu trong khu rừng trụi lơ xơ lá. Cửa vẫn đóng kín nhưng chẳng thể ngăn từng đợt gió vẫn đập mạnh từ những nơi xa xôi. Những tiếng gió thét gào, xô đẩy về mọi hướng như có thể chúng đang phẫn nộ muốn xô đổ toàn bộ nơi đây. Tất cả trống vắng đến lặng lẽ. Chẳng có gì cả! Chẳng có tiếng xào xạc của lá, chẳng có tiếng côn trùng rít lên. Giữa tháng bảy, lạnh lẽo bao trùm mọi thứ, và bao trùm cả con tim đã nguội lạnh từ lâu.

Trong căn nhà, mọi vật dường như chẳng còn gì nguyên vẹn. Mà thật sự, cũng không có gì để đổ vỡ mà không còn nguyên dạng. Mái ngói vỡ tan, sàn nhà đổ sập. Bốn vách tường chi chít vết ố đã khô. Những tấm màn rách rưới tả tơi bị thổi tán loạn trong từng cơn gió đang tìm cách bon chen chật kín các kẽ hở. Tiếng giằng co vỡ vụn bị thổi bay trong vạt gió. Và những mảnh giằng co cũng làm vỡ đi cả những kỉ niệm cũng đang dần vơi khi mà gió ngày một lớn và cơn bão sẽ thổi bay mọi thứ.

Ở góc tủ, chiếc gương mà bóng người đang cầm trên tay đã có vài vết nứt. Trong gương, nó thấy một khuôn mặt gầy gò hốc hác mà nó sẽ chẳng bao giờ tin được sẽ có một ngày cũng thành như thế. Ngày trước, những ngày mà hạnh phúc còn lẻn chân vào cuộc đời nó vẫn còn in đậm trong con tim. Nó đã từng mơ về những thứ mình không có sẽ thuộc về mình. Như cách mà một vài người đã làm được. Nó đã từng nghĩ rằng, chỉ đến đây thôi, và thế là đủ. Nhưng mọi thứ nào có như nó tưởng tượng. Tòa thành nó xây càng cao bao nhiêu, thì đống phế tích càng vùi lấp nó mạnh bấy nhiêu. Nhưng nó vẫn đang chờ, nó vẫn đang xây tiếp những tòa thành tiếp theo rằng những tòa thành nhỏ hơn sẽ không còn đổ nữa. Liệu sau cơn bão đang vùng vẫy ngoài kia, phép màu sẽ đẩy những khao khát ẩn thật sâu bên trong những tòa thành trở nên thật lộng lẫy?

Ngoài kia, gió vẫn thét gào, sau cơn giông, những cơn bão đang bắt đầu ập tới. Mọi thứ bắt đầu tồi tệ hơn. Những cánh đồng bắt đầu dập nát. Những hàng cây bắt đầu nghiêng ngã. Và trên những đại lộ thật dài, nước cứ từng dòng từng dòng chảy dài và nhấn chìm tất cả.


More posts

Next generation of quanghuy.dev

Let's rebuild the whole thing

Truyện ngắn: Những hồi ức chưa gặp

Dưới bóng cây mít cổ thụ, tình yêu của Linh và An nở hoa như những cánh hoa dịu dàng trong lành. Định mệnh gửi lời mời qua một quả mít, mở ra một thế giới mới và đồng thời đánh cắp Linh đi mãi mãi. Tình yêu của họ không chỉ là một câu chuyện ngọt ngào dưới ánh nắng chiều tà, mà còn là bản nhạc thiết tha của những kí ức, vẫn vang vọng dưới cây mít cổ thụ độc đáo. Bất chấp thời gian, tình yêu ấy vẫn tồn tại, như một hình bóng lấp lánh giữa những tia nắng vàng.