Một mớ giấy cũ

Tôi giật mình tỉnh dậy, đã là 7h sáng. Đầu óc vẫn còn ong ong vì những đêm qua thức muộn quá. Có những đêm thức thật lâu vì tâm trạng mình cứ bơ vơ mãi chẳng tìm về với một giấc ngủ ngon giấc. Nó cứ chèo lái một bản thể đã rất vững vàng trở về với những nơi mà đáng lẽ ta đã phải quên từ rất lâu. Vì nó biết rằng, dù một người có cố gắng quên đi, nhưng những điểm sáng về một miền đất nhớ cứ vọng ở đó mãi. Và đó là cách mà tâm trạng cho phép chính nó đi lang thang khắp nơi, cho đến khi nó mệt, và dần trở lại.

Trong căn trọ đã rất cũ, không khí buổi sớm dường như đặc quánh lại. Từng lớp khí ấy, như có thể nhìn thấy được, cứ nối đuôi nhau quấn quýt, hòa cùng những vệt nắng xiên xéo từ khung cửa sổ nhỏ, khiến không gian bên trong càng thêm dày đặc, oi nồng. Mấy hạt bụi nhỏ li ti cứ lơ lửng, chực rơi xuống nền nhà rồi lại bị một luồng hơi vô hình nào đó thổi bổng lên, bay vòng vèo mãi trong thứ ánh sáng nhờ nhờ, như chẳng tìm được lối thoát. Tôi ngồi lặng, khối óc vẫn còn nặng trịch, cảm nhận cái nóng đang dần thấm vào da thịt, khiến từng tế bào như muốn rã rời. Khẽ day vầng thái dương. Trời đã sáng hẳn.

Chiếc điện thoại trên bàn bỗng reo lên, phá tan cái tĩnh lặng ngột ngạt ấy. Là tin nhắn từ một người quan trọng, về chuyến đi chiều nay. Tôi nhớ có một lúc trong quá khứ, tôi cũng đã từng ở nơi này và nhận được tin nhắn tương tự. Thời gian đã trôi qua quá nhanh, mọi người thay đổi, mọi vật thay đổi, tôi có lẽ cũng vậy, hoặc không chút nào cả.

Ký ức năm mười chín hai mươi bây giờ chỉ như một xấp giấy cũ, lặng lẽ đọc thì cũng chỉ khiến bản thân bồi hồi mà vô tình giấu đi thì tôi đây lại nhớ. Nhớ về một khoảng thời gian bản thân mình sống vô tư như vậy, nhớ về bản thân mình lúc đó đã tưởng như mình đã có một vài người bạn rất tốt. Hiện tại có vẻ mọi thứ vẫn rất tốt, xấp giấy cũ vẫn cứ nằm lặng lẽ trong góc phòng, nó thì không thể viết tiếp được nữa, nhưng vẫn có thể dùng để ngắm nghía hoặc dùng để quẹt một góc nước mắt khi ta lại vấp ngã lần nữa.

Mặt trời đã lên thật cao, cái nóng của Sài Gòn cứ như vậy qua bao năm không thay đổi. Hơi nóng dâng cao, mây mù giăng kín lối, chẳng cái nào thoát được cái nào. Những tòa nhà cao ốc bị nắng đập đến tơi tả, khiến nó rất đau, rồi dội lại những đợt nóng phản chiếu vào trong không khí. Cái vòng luẩn quẩn của sức nóng và sự phản chiếu ấy dường như cũng là một quy luật bất biến, một đặc trưng. Là một tổ hợp hoàn hảo, vì chẳng ai chịu thua ai, vì ai cũng vì lợi ích cá nhân của mình, dù ít dù nhiều, dù vô tình, hay hữu ý, và không ai cần ai nữa, hoặc vì có lẽ, tất cả đáng lẽ phải như vậy.

Tôi gấp máy tính lại, đi ra khỏi tòa nhà. Năm năm đã qua, mọi thứ đều thay đổi. Quán cơm tôi ăn những ngày đầu giờ đã không còn kinh doanh nữa, những người bạn, đồng nghiệp tôi biết giờ cũng đã không còn ở đây, cô bảo vệ ngày đó giờ cũng đã chuyển đơn vị. Một mình tôi đứng giữa những tòa nhà cao vút. Có vẻ như, thứ nên thay đổi lúc này, là tôi.


More posts

Bản giao hưởng giấc mơ - Act 3

Huy bước ra khỏi căn phòng, hòa mình vào dòng người, vào thành phố, vào… bản giao hưởng vô tận của cuộc đời.

Bản giao hưởng giấc mơ - Act 2

Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, chói tai, xuyên qua không gian chật hẹp của khu vực giam giữ