Ở căn phòng lạnh lẽo, tôi nhìn ra màn mưa đang dần nặng hạt rồi đăm chiêu suy nghĩ, về rất nhiều thứ, về tất cả chúng ta. Cơn mưa mỗi lúc một lớn, từng hạt mưa gõ vào mái hiên nhà, làm ướt đẫm đôi cửa sổ, và dần xóa nhòa tầm nhìn trước mắt tôi. Mưa đến rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Người ta vẫn thường nói, kỉ niệm là thứ khiến cho bản thân cảm thấy đau khổ, kí ức là thứ duy nhất dày xéo bản thân. Ví như tôi, cùng họ ngắm màn mưa bao trùm rồi cảm nhận hơi ấm như thể điều này chắc chắc lắm. Nhưng khi những cơn mưa qua đi, và những cơn mưa khác tới, tôi chỉ còn một mình. Và những lần sau cũng vậy, tôi chỉ có một mình. Và rồi mỗi lần như thế, tôi chỉ có một mình. Những gì còn xót lại sau ngần ấy năm, chẳng phải là kí ức của những ngày mưa đã cũ, cũng chẳng phải là những điều tôi tiếc nuối, mà chính là bản thân của hiện tại. Bởi vì tôi, đã không còn nhớ rõ, ngày hôm đó chúng tôi đã từng cảm thấy như thế nào.
Tôi xếp những tấm hình của đôi mình vào một góc nhỏ mặc cho trời mưa mỗi lúc một nặng. Điều tôi sợ nhất, không phải là lúc những kỹ niệm nghiền nát con tim tôi. Tôi không sợ những ngày hạnh phúc sẽ ám ảnh tôi, bởi vì, tôi cần những ngày ấy, tôi muốn những ngày ấy, tôi muốn giữ cảm giác ấm áp của những ngày hạnh phúc mãi bên tôi. Nhưng đương nhiên rồi, tôi chẳng thể làm được. Tôi chỉ sợ, vào một ngày mưa nào đó, khi tâm trạng mình trở nên tệ hơn, và khi tôi xem lại những tấm hình của những ngày hôm ấy, tôi sẽ không còn cảm giác đó nữa. Và sau tất cả, những thứ còn lại, chỉ là những tấm hình mà bản thân cũng chẳng nhớ nó từng có ý nghĩa như thế nào. Sài gòn về đêm đẹp lắm, bởi vì, nó được tô vẽ bởi kĩ niệm của hai ta. Đôi ta từng đi trên những con đường dài như bất tận, cùng nhau luyên thuyên về những thứ mà cả hai đang tập nghe để hiểu. Tôi đã không nhìn thẳng vào đôi mắt của em, bởi vì lúc đó, em thật sự rực rỡ, khiến cả màn đêm của tôi trở nên sáng rõ. Và giờ, tôi không thể một mình như vậy nữa.
Có lẽ bây giờ tôi cũng không thể trải nghiệm cảm giác đó nữa. Cũng không thể nhớ rõ cảm giác của ngày hôm ấy như thế nào, vì Sài Gòn đang giãn cách, và bởi vì, Sài Gòn đang vắng em, và em sẽ mãi không nhìn tôi, thêm một lần nào nữa. Tôi xếp những tấm ảnh cuối cùng của đôi ta, chỉ là những lần nắm tay, nhưng tôi đã rất vui, bởi vì đó là lần đầu tiên em cho phép tôi làm vậy. Hiện tại tôi vẫn nhớ mình vui như thế nào khi được nắm tay em, tôi vẫn nhớ mình vui như thế nào khi tôi gặp em lần đầu tiên, tôi vẫn nhớ mình vui như thế nào, khi ôm em vào lòng. Nhưng tôi biết, bây giờ tôi sẽ không còn được trải nghiệm cảm giác đó nữa, và cũng không rõ khi nào thì những cảm giác sẽ vơi đi.
Mưa cũng vừa tắt, và trời sẽ trở nên ấm áp hơn thôi. Sau này, khi tôi nhìn lại về quá khứ, tôi sẽ chẳng nhớ rõ tại sao và vì cái gì mà ngày hôm ấy tôi lại cố chấp giữ em lại như vậy.