Mặt trời ló dạng trên lùm cây đầu làng. Ánh nắng rọi lên vạn vật bao gồm cả những ngôi nhà lụp xụp chi chít, những đứa trẻ loanh quanh dưới những mái hiên và cả những chú chuột núp trong những bãi rác đâu đó đằng sau những căn nhà. Sự sống bừng tỉnh. Trong một căn nhà nhỏ, một chàng trai với bộ tóc rối và gương mặt không mấy khả quan. Một khuôn mặt với một nụ cười nằm đâu đó trên đỉnh đầu. Một khuôn mặt với sự thiếu ngủ. Và thế, anh bước chân ra đường, bất chấp những gì mình đang có…
Cuộc sống vẫn lẳng lặng trôi như thế. Giữa dòng người chen chúc, xô đẩy, giữa cái nơi mà anh sống đã gần 20 năm, nhưng tất cả vẫn còn khá mới mẻ. Cái nơi mà gần như không thể hòa nhập, trên một con đường thẳng, anh cô độc bước đi. Cái tuổi thanh xuân đang mơn mởn, những người cùng trang lứa ắt hẳn có rất nhiều niềm vui. Tuổi trẻ mang đến nhiều thứ, nhưng lấy đi của chúng ta lại gấp đôi. Anh đã từng là một đứa trẻ năng động, đã từng biết cười. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn gì ngoài tấm thân hoang tàn…
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, đỏ rực cả một vùng trời. Những hàng cây bên đường tựa như ngã đen dưới sắc trời đỏ rực. Trên không trung, những cơn gió nhè nhẹ thổi những áng mây bồng bềnh về phía núi. Từng đàn chim vỗ cánh lã đã sau một ngày dài. Những chú chim trên mảnh vườn xa kia cũng tản đi.
Anh không nghĩ rằng mình đang sống hay chỉ là một cái xác đang tồn tại. Cho dù cả nền trời có thẳm một màu đêm, thì ngày mai, mặt trời vẫn mọc. Cho dù từng tán cây trong chiều hoàng hôn mang một màu đen thẫm, nhưng mai đây, khi ánh nắng chiếu xuống, chẳng phải đều màu xanh sao. Cho dù có mệt mỏi cách mấy, ngày mai, từng đàn chim vẫn sẽ vỗ cánh bay loạn cả bầu trời. Và cho dù tay chúng ta có chạm vào kết thúc, chúng ta vẫn còn có lần sau nếu chúng ta có đủ sức.
Khi màn đêm phủ đen cả một nền trời, đó là lúc mà những ngôi sao thi nhau tỏa sáng. Những ngôi sao anh đã từng thấy đã chẳng còn nữa. Có thể chúng đang ở một nơi hạnh phúc như những nơi mà anh đã từng mơ về. Những ngôi sao ấy sáng cả một vùng trời, chúng có thể là những hy vọng, nhưng cũng có thể là những điều tuyệt vọng nhất. Sau cùng thì cũng chỉ có thế. Mai, ngày mới lại bắt đầu, những nổi đau vẫn chẳng thể nguôi đi, và màn đêm vẫn cứ như hôm nay.
Anh lê nặng đôi chân về hướng ngôi làng, nơi sự sống có thể bắt đầu, nơi những con người mà họ không mấy để tâm. Anh lang thang vào con phố không đèn. Chỉ còn tiếng côn trùng kêu, chỉ còn tiếng gió thôi, chỉ còn tiếng khóc mà tiếng tim đập thì đã vơi. Anh quay về căn nhà, nơi mà anh có thể hy vọng: Khi mặt trời lên, mọi thứ sẽ thay đổi, xã hội sẽ thay đổi và sự tự ti trong con người sẽ bị hạnh phúc cuốn trôi đi…
25/11/2016 - Quang Huy
Photo by Dustin Scarpitti on Unsplash