Rơi

Tôi để bản thân chìm thật sâu vào những tầng nước, như chúng mỗi lúc một lạnh hơn. Để cho cơ thể này biết rằng, tận cùng ở dưới đáy, không phải là áp lực hay là cái lạnh thấu tim, mà là lòng người đã nguội lạnh. Như thân thể này cứ ngày một chìm sâu, tảo biển cứ ngày một dày và kéo thứ đã bất động về phía dưới. Ở thật cao trên kia, nơi những đôi mắt đã bắt đầu mỏi mệt và đang dần chuyển hướng, chúng đang tìm những thứ mới mẻ hơn, những thứ khiến họ và bản thân họ thích thú, chứ không phải tôi ở đây đang cảm thấy thế nào. Khi mắt bắt đầu rát, chân tay bắt đầu mỏi và áp lực từ các phía ngày một nặng hơn, tôi biết mình không còn lý do để tiếp tục.

Tôi đã từng đi thật xa và thật lâu, chỉ để bản thân bắt gặp những tia sáng yếu ớt của màn kí ức đang dần tàn lụi. Nhìn thật xa vào hư vô, để những đốm sáng nhạt dần và vụt tắt khỏi tầm mắt, đó là cách tôi cảm nhận những điều ấy cho lần cuối cùng. Suy cho cùng thì tôi cũng chẳng thể làm gì cả, không phải vì tôi không muốn, mà là tôi bất lực, như cách mà tôi nhìn mọi thứ dần trở nên lạ lẫm dù thứ ấy đã từng rất thân quen. Tôi một mình chìm đắm trong những vụn vỡ là tàn dư của quá khứ, khiến cho tôi dần trở nên đau thương và mềm yếu. Và cũng đã thật lâu, tôi đã chẳng thể cảm nhận được ấm áp từ những thứ tôi đã từng rất hy vọng.

Tôi đã từng để mình phiêu du theo hành trình tự do của cảm xúc. Bởi vì tôi chẳng thể biết con tim mình muốn gì khi lý trí đã không còn vững vàng để chọn lựa. Và thế, tôi buông nhẹ đôi tay, thả mình vào dòng nước đang rất êm ấy. Nơi xung quanh là dòng người đang ngày một dày hơn. Họ nhìn tôi và rải những thứ tình cảm mà tôi đã không còn phân biệt về tứ phía. Cơ thể tôi đã đầy đau thương, nơi đây đã chẳng còn lại gì ngoài những lần hy vọng và rồi đổ vỡ. Và rồi, tôi đã tham lam về gom hết những thứ ấy về phía mình, tôi đã gom hết những thứ mà mình cho là tốt nhất và êm dịu nhất. Xong trộn lẫn và hòa cùng bản thân tôi xuống nước.

Tôi đã có rất nhiều giấc mơ, và tất cả trong số đó đều là giấc mơ về sự cô đơn và tĩnh lặng. Nơi chỉ có tôi và những nơi tôi thuộc về. Tôi đã mơ bản thân đã trở về nhà sau một hành trình đầy trông gai. Tôi đã mơ về một lớp học nơi chỉ có tôi và những thứ tôi dường như đã từng quen lắm. Và sau tất cả, thứ tôi muốn ở thế giới này là một sự vĩnh cữu. Nơi chẳng ai thay đổi, cũng sẽ chẳng ai có thể thay đổi. Là nơi mà tôi có thể hy vọng vào những thứ tôi từng ước mong.

Nhưng đương nhiên, một thế giới vĩnh cữu sẽ không bao giờ có thật cho dù là ở đâu đi chăng nữa. Lòng người thay đổi rất nhanh, tôi cũng chẳng thể biết bản thân tôi của hôm qua đã từng muốn gì nữa là hy vọng vào một người khác. Nên tôi biết, cách tốt nhất bây giờ, là khiến bản thân mình trở nên vĩnh cữu.

Sẽ có những người tranh cãi và bàn luận thật lâu về chuyện gì đã xảy ra ở dòng nước này. Nhưng điều đó với tôi giờ chẳng còn quá quan trọng. Tất cả đối với tôi đã chẳng còn quá quan trọng, và chẳng còn gì quan trọng.

Photo by Sid Verma on Unsplash


More posts

Next generation of quanghuy.dev

Let's rebuild the whole thing

Truyện ngắn: Những hồi ức chưa gặp

Dưới bóng cây mít cổ thụ, tình yêu của Linh và An nở hoa như những cánh hoa dịu dàng trong lành. Định mệnh gửi lời mời qua một quả mít, mở ra một thế giới mới và đồng thời đánh cắp Linh đi mãi mãi. Tình yêu của họ không chỉ là một câu chuyện ngọt ngào dưới ánh nắng chiều tà, mà còn là bản nhạc thiết tha của những kí ức, vẫn vang vọng dưới cây mít cổ thụ độc đáo. Bất chấp thời gian, tình yêu ấy vẫn tồn tại, như một hình bóng lấp lánh giữa những tia nắng vàng.