Dưới chiều hoàng hôn không còn bao nhiêu hạt nắng
Cái bóng dài ngã về phía xa, ngược nơi mặt trời chỉ còn như mới ló dạng
Tiếng nổ xe tan vào cơn gió mạnh thổi lướt qua như mơ hồ
Mọi thứ có lẽ đang trở về như lúc ban đầu, lúc chúng ta chưa từng quen nhau
Một mình lang thang trên con đường dài bất tận
Dưới ánh trăng đêm, tôi nghêu ngao thứ giai điệu đã từng quen thuộc
Một mình đắm vào dòng người đang dần tấp nập
Chỉ còn mình tôi cô đơn trong cảm giác của ngày hôm qua đã từng ấm áp.
Băng qua con đường, những hạt mưa bắt đầu rơi vỡ
Mưa cuốn đi những kỉ niệm của một thời nồng cháy
Đôi mắt nhạt nhòa chìm trong những đốm sáng vô định phía xa
Tất cả trôi đi, nhạt dần rồi bị dập tắt mãi mãi.
Đứng dưới cơn mưa trong cái lạnh của mùa thu đang dần xa
Ánh đèn xe rọi thẳng vào gương mặt đang dần nhợt nhạt
Buốt giá bao phủ toàn bộ thân thể đã từng rất kiên cường
Và giờ chẳng còn gì có thể khiến tôi sợ hãi thêm một lần nữa.